Ánh nắng gay gắt trút xuống không thương tiếc, mặt đường nhựa bốc hơi nóng rát, những hàng cây ven đường như gục xuống, lá chẳng buồn đong đưa theo gió. Tiếng ve râm ran kéo dài bất tận, nhưng nghe kỹ cũng không còn sức tươi vui, chỉ còn sự dai dẳng của một buổi trưa cháy nắng.
Rồi như một phép màu, cơn mưa rào bất chợt ập đến, vội vã mà mãnh liệt, chẳng cần báo trước. Lúc đầu là vài giọt nước rơi rát xuống mặt đất nóng bỏng, sau đó nhanh chóng chuyển thành những dòng nước trút ào ào, trắng xóa cả không gian. Tiếng mưa rơi hòa lẫn với tiếng xào xạc của những tán cây và tiếng nước táp mạnh vào mái tôn, tạo nên một bản nhạc xối xả nhưng dịu dàng. Hơi đất bốc lên nghi ngút, nồng nàn và quen thuộc như mùi ký ức mỗi mùa hè. Trong chốc lát, cơn nóng nực bị xua tan bằng cảm giác mát rượi len lỏi, nhẹ nhõm như được ai đó vỗ về.
Những hàng cây run rẩy đón cơn mưa, từng chiếc lá xanh non vươn mình, như được rửa sạch bụi bặm tích tụ bao ngày. Chúng sáng lên, rực rỡ như vừa được đánh bóng. Trên những cành hoa bằng lăng, những giọt nước đọng lại thành từng hạt nhỏ long lanh, lấp lánh ánh sáng như những viên ngọc trong suốt. Con ngõ nhỏ giờ đã đầy nước, từng dòng nước chảy róc rách qua những phiến gạch cũ, lấp lánh như một tấm gương. Phía xa, cầu vồng xuất hiện - một dải màu cong cong vắt qua bầu trời vừa được gột rửa, dịu dàng như chiếc khăn voan của nàng tiên nào bỏ quên.
Trong căn nhà nhỏ, cậu bé ngồi nép bên khung cửa sổ, ánh mắt long lanh đầy háo hức. “Mẹ ơi! Cầu vồng kìa!” Cậu bé reo lên, giọng trong trẻo làm cả căn phòng bừng sáng. Người mẹ vẫn chăm chú gõ bàn phím, chỉ cười nhẹ và nhắc: “Con cứ ở trong nhà, trời vẫn còn mưa, coi chừng lạnh!”. Nhưng niềm háo hức trẻ thơ không thể bị ngăn lại. Cậu bé chạy thẳng ra cửa, đôi bàn chân nhỏ giẫm lên nền gạch ướt lạnh, giơ tay chỉ về phía bầu trời: “Nhanh lên mẹ! Cầu vồng đẹp lắm, nó sắp biến mất rồi!”.
Trước sự giục giã hồn nhiên của con, người mẹ không đành lòng từ chối, như thể chính chị cũng bị cuốn vào niềm háo hức trong veo ấy. Chị khép máy tính, đứng dậy và bước ra hiên nhà. Ngay khi làn gió đầu tiên lướt qua da, chị như chạm vào một thế giới khác. Không còn cái nóng oi ả của buổi trưa, thay vào đó là không khí mát lành, phảng phất hương thơm của hoa sử quân tử nở quanh hiên. Những cánh hoa đỏ hồng rung rinh trong gió, từng giọt nước nhỏ xuống đất như tiếng thì thầm khe khẽ của mùa hè.
Bầu trời phía tây lúc này đã khoác lên mình một tấm áo vàng cam dịu dàng của ánh hoàng hôn. Cầu vồng hiện rõ hơn, dải sắc màu rực rỡ nhưng cũng mong manh, như thể chỉ cần chớp mắt thôi, nó sẽ tan biến vào hư không. Người mẹ đứng cạnh con trai, lặng lẽ ngắm nhìn, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Chị chợt hiểu, có những khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đủ sức ở lại mãi trong lòng, như một dấu lặng đầy ý nghĩa.
Mưa đã tạnh hẳn, cầu vồng phía xa cũng dần tan biến, chỉ còn lại bầu trời trong trẻo như tấm gương vừa được lau sạch. Người mẹ và cậu con trai lặng lẽ bước vào nhà, lòng vẫn vương vấn dư âm của khoảnh khắc vừa qua. Ngoài kia, trời bắt đầu dịu lại, mùi đất sau mưa vẫn thoảng trong gió.