Những con sóng suốt đêm không ngủ
Những con chim kiếm mồi về muộn bay vút qua
Con đường ngoằn ngoèo
Những hàng tre kẽo kẹt
Em đi để thấy mình vẫn còn trái tim đang đập
Ðôi chân đang đi
Và đôi mắt vẫn nhìn rất rõ
Em đi để thấy đôi bàn tay thô ráp của mình
So với người nông dân quê em, không thấm tháp
Ðôi bàn tay vục bùn, cuốc đất
Ðôi bàn tay trồng lúa, xây nhà
Ðôi bàn tay tự ngăn mưa bão tháng ba
Tự ngăn nước sông đừng lên tháng bảy
Họ nuôi lớn đàn con
Dạy dỗ chúng biết thương người hơn thương thân nhiều lắm
Biết lo âu và tính toán
Biết tựa vào chính mình như cha ông ngày xưa
Năm tháng đi qua
Không làm trái tim vơi nhịp đập
Cho dù mỗi ngày nhìn mái tóc
Bạc hơn
Mỗi năm bạn bè cứ vơi dần
Họ đã lánh về miền xa thẳm
Ðể lại tình yêu thầm lặng
Tình yêu vời vợi không lời
Ðê cao gió thổi tơi bời
Cửa không kéo mưa xiên ướt mặt
Vẫn gắng cầm vô lăng cho chắc
Cố vượt qua từng chặng - đời người.